Note Thông báo: Từ ngày 25/05/2021 hệ thống ngừng hoạt động, mọi vấn đề hay thắc mắc trên đây sẽ không được giải quyết. Hãy truy cập Code Pro để được hỗ trợ!

Lời Tỏ Tình Chậm Trễ | Written By N.T.T - Chap 3 [Update 29 -12-2017]

Loading...
Lời chia tay làm Hà đau đớn bao nhiêu thì tôi cx đau đớn và thất vọng bấy nhiêu. Các bạn có hiểu được tôi đã day dứt tâm gan thế nào để nói ra những lời đó ko? Mặc dù đau, dù buồn nhưng chắc đó là cách tốt nhất cho cả hai người. Hà chọn cách im lặng với tôi và xa lánh mọi thứ xung quanh còn tôi, có đau, có hối hận, có day dứt nhưng mỗi khi đến lớp, thấy Hà tôi đều cố tươi cười như ko còn nhớ gì đến chuyện cũ. Hà ơi!!! Phải chăng cậu thấy mình vô tâm lắm? Chắc chắn vậy rồi. Sao lại ko hận cho được chứ.
Tôi buồn rầu lắm lúc nào cx ở nhà mà chẳng đi chơi đâu. Một buổi chiều Nam sang nhà tôi:
 - Đông! Mày đi sinh nhật Đức không?
- Ờ cx sắp đến sinh nhật nó thật. Đợt này tao chả nhớ gì cả. Đi chứ, từ lúc học cấp 3 có gặp nhau đâu - Bạn bè thế đấy, mang tiếng học cùng trường.
- Cũng vô tâm thật
- Mày đang ko vui thì đi cùng anh em cho khuây khoả là đúng rồi. Tôi cười rồi hỏi: - Thế kế hoạch là gì?
- Nó bảo vào nhà nó ăn mặn. Dặn anh em đến sớm phụ nó một tay một chân. - To đấy nhỉ, ok thế hôm đó đi qua rủ tao nhé.
- Ukm! Tạm quên đi những buồn rầu, tôi chuẩn bị cho bữa sinh nhật và cũng là buổi họp mặt hiếm hoi những người anh em của tôi từ khi lên cấp 3. Nó tạm thời nhấn chìm nỗi buồn xuống đáy cõi lòng nhưng cx chẳng biết bao giờ nó lại nổi lên chiếm lấy cơ thể tôi lần nữa? Thôi thì quên được ngày nào hay ngày đó vậy.
Cuối cùng cx đến. Ngày hôm ấy, Nam qua đó tôi đến nhà Đức. Vì là bạn thân nên chúng tôi đến sớm hơn để phụ giúp nó. Thế nhưng bước vào sân đã thấy ngay một cái xe ở đó, ai đã đến trước cả chúng tôi thế nhỉ? Thằng Nam gọi lớn:
- Đức ơi!! Bọn tao đến rồi này.
- Nam đấy hả? – Đức hớt hải chạy ra Ko chỉ có mình nó mà còn có hai người nữa cx đi ra. Thật bất ngờ là một trong số hai người là Hương- cô nhỏ đáng ghét mà tôi vô tình dính vào trong buổi tham quan. Thằng Nam cx chẳng khác j tôi nhưng thay vì đứng đờ người, nó hét toáng lên:
- Sao Hương lại ở đây?
- Mọi người biết nhau à?- Đức ngơ ngác
- Ko biết. - Hương tỏ vẻ ko vui
- Đây là Hương vơi Dung, các bạn ý học cùng lớp học thêm với tao.
Tôi tỏ vẻ ko biết, nói: - Rất vui được biết bạn. Thằng Đức cười ha hả rồi bảo cả lũ vào phụ nó. Đang nhặt rau với Dung thì Đức nhờ tôi:
- Đông!!! Mày đi lấy lõi ngô ngoài bãi sông hộ tao đi
- Mày định làm gì?
- Nướng thịt, sao mày hỏi ngu thế?
- Ukm!!! Vừa bước ra đến cổng thì Hương chạy tới.
- Tôi sẽ đi với cậu.
- Cậu đi làm gì chứ.
- Cậu đừng tưởng tôi ko giúp ích dc gì nhé.
- Tuỳ cậu vậy. Đi được dăm bước chân thì Hoàng- cậu bạn thích Hà- xuất hiện.
- Cậu muốn gì đây. – tôi căng thẳng
- Hai chúng ta cần nói chuyện.
- Tôi chẳng có gì để nói với cậu cả. Đi thôi Hương Tôi rảo bước đi thì cậu ta bấu vào vai tôi
- Nói chuyện lúc đi. Biết rằng nếu ko nói chuyện với cậu ta thì sẽ chẳng thể đi nên tôi cũng đi theo nói chuyện với Hoàng.
- Cậu định nói gì với tôi
- tôi nói - Sao mày làm vậy?
- Tôi làm gì?
- Mày đã cướp Hà khỏi tao giờ mày lại bỏ rơi Hà là sao
- Đó là chuyện giữa hai bọn tôi cậu đừng xen vào.
Cậu ta cười nhạt rồi hỏi:
- Vì con bé đó hả?
- Hương với tôi có quan hệ gì ảnh hưởng đến cậu ko? Một tên lưu manh như cậu ta thì khi đã giận sẽ sẵn sàng giơ nắm đấm và tôi ăn ngay một quả vào mặt. Song tôi nhìn thẳng vào cậu ta mà nói: - Đúng!!! Tôi bỏ Hà. Đáng lẽ cậu phải cảm ơn tôi vì cậu có thể tiếp tục thích Hà chứ.
- Mày làm người ta đau khổ, tuyệt vọng như vậy mà ko thấy có lỗi sao.- cậu ta tức giận vừa nói vừa toan đánh tôi.
- Có chuyện gì vậy? – Hương xuất hiện. Cậu ta dừng lại và nói: - Ko phải việc của cậu nên đừng xen vào.
- Tôi sẽ ko xen vào việc của hai người nhưng cậu ta đang giúp tôi nên cậu thả cậu ta ra đi. Khi nào xong thì các người đánh nhau như nào thì tuỳ.
- Sao tôi phải nghe chứ..
- Vậy thì cô bạn tên Hà sẽ đến đây phân giải vậy. Hoàng bỏ tôi ra, mắt trợn lên trông rất ghê tợn. Cậu ta nhìn Hương mà quát:
- Cậu giám? - Sao lại ko? Nhỏ đang ở nhà bạn của Đông cách đây ko xa đâu. – Hương nói đầy tự tin. Cậu ta chắc cx sợ Hà biết nên ko nói câu gì. Còn Hương thì đầy tự tin. Nhỏ như một nhà luyện thú vừa thuần phục được con mãnh thú hung tợn vậy. Nhỏ nói với tôi: - Đừng có nằm bò ra đấy nữa, cầm tải đi thôi.
- À…ờ.- tôi ấp úng đáp. Tôi lồm cồm bò dậy. Cầm cái tải đi theo nhỏ. Tôi thấy mình yếu đuối quá. Ai đời lại để một đứa con gái cứu. Thật xấu hổ mà. Tôi muốn nói với nhỏ lời cảm ơn mà lòng tự trọng cứ ngăn lại. Một cuộc đấu tranh tâm lý gay gắt trong lòng tôi. Cuối cùng tôi đã lấy hết can đảm để nói:
- Cảm…cảm…ơn…n cậu!!! Hương cười đầy khinh thường tôi vưaf đi vừa nói:
- Tôi chỉ sợ cậu làm lỡ mất bữa ăn thôi. Hành động, lời nói của nhỏ đều làm tôi thấy thật xấu hổ và kém cỏi. Ra đến bãi. Tôi dẫn Hương tới ruộng nhà Đức. Tôi có dịp ra đây vài lần hồi cấp 2. Ngày ấy vui phải biết. Mấy thằng cùng xóm có tôi, Đức và Nam hay đi rỡ trộm khoai, bẻ trộm ngô,… rồi ra đó lấy củi nướng ăn. Những ngày tháng ấy thật là đẹp. Đến nơi rồi. Góc ruộng, cạnh đường đi có một cái lán nhỏ. Đó là nơi cất lõi ngô nhà thằng Đức. Chúng tôi đi vào lấy đầy một tải. Cả hai đều vui vẻ khiêng tải ngô về. Nhưng đường về thì dài lắm. Đường bãi là đường đất, rất gồ ghề. Kiểu con gái năng động như Hương đi đứng cx chẳng nên thân. Nhỏ bị chẹo chân nên ngã huỵch xuống đường. Tôi vội bỏ tải lõi ngô xuống chạy lại.
- Đi kiểu j thế hả?
- Kệ tôi…ui…za - Lần nào tôi gặp cậu cũng bị thương - tôi cười
- Cậu đúng là đồ sao chổi mà. Nhìn thấy mặt cậu là tôi đen rồi. - Ai bảo cậu hậu đậu chứ. Giờ đi được ko?
- Không biết. Thấy Hương đau đớn, đứng lên ko nổi tôi liên lấy tải lõi ngô đưa cho nhỏ:
- Cầm lấy. Nhỏ lừ tôi và quát lớn:
- Cậu ko thấy tôi bị đau chân sao mà còn bắt tôi cầm hả.
- Cầm lấy đi đã. – tôi cười. Nhỏ cầm mặt mày nhăn nhó như quả táo tàu. Tôi quàng tay Hương vào cổ. Tôi cõng nhỏ về. Hương ngạc nhiên lắm. Còn tôi thì vẫn cười. Tôi liếc mắt, dù ko nhìn rõ mặt nhưng hình như Hương đang nhìn tôi, chắc cậu ta vẫn chưa hết sốc. Bỗng Hương hỏi tôi:
- Cậu có thấy nặng ko?
- Haha…cậu quan tâm tớ đó hả?- tôi hỏi
- Cái gì chứ? Ai thèm quan tâm cậu hả? Chẳng qua tôi sợ bị mấy bác nông dân thấy lại hiểu lầm. - Vậy hả? – tôi cười mỉm Rồi tôi thả nhỏ ngồi xuống vệ đường. Nhỏ ngơ ngác đưa con mắt tròn xoe nhìn tôi.
Tôi cầm lấy cái tải và nói:
- Tớ về nhé. Chào cậu.
- Ơ…ơ…cậu đi đâu đấy hả?
- Đi về. – tôi cười đầy nham hiểm Hương hốt hoảng thét lớn:
- Đông….tên kia…tên điên kia!!! Tôi giả vờ như ko nghe tiếng cứ đi.
- Đông!!! Đừng bỏ tớ ở đây. Xin cậu đấy!! – hương gào thét trong tuyệt vọng. Cũng đã xế chiểu rồi. Mặt trời như quả bóng đỏ dần chìm xuống màu xanh bát ngát của bãi ngô, ruộng lúa, bờ tre. Chắc vì thế nên Hương thấy sợ. Tôi quay lại và hỏi nhỏ:
- Giờ cậu hết ngại rồi à?
- Ai bảo hết
- Thế tớ về nhé. – tôi toan quay đi
- Tớ sợ tối đừng bỏ tớ ở đây.
- Haha… vậy thì về nhé. - Ukm…m…m!! – nhỏ giang tay ra để tôi cõng. Trên đường về tôi hỏi chêu nhỏ:
- Đứa con gái không sợ trời, ko sợ đất mà lại sợ tối à?
- Thì sao? Ai chả có nỗi sợ riêng
- Ờ rồi.
- Cậu nghe đây đừng có bảo mấy đứa lớp tớ là tớ sợ tối. Ngại lắm.
- Haha….được rồi. Lớp trưởng bình thường mạnh mẽ là thế vậy mà lại sợ tối thì đúng là mất hình ảnh thật. Đang trong cuộc trò chuyện vui vẻ thì…” Đông!”. Tiếng của Nam. Nam và Huyền suất hiện trước mặt chúng tôi. Trong lúc chúng tôi đi thì thằng Nam cũng rủ Huyền với Hà đến nhưng Hà có vẻ ko muốn gặp tôi nên đã khéo từ chối
- Sao…sao các cậu lại ở đây? – tôi ngơ ngác hỏi - Không ở đây sao biết cậu với bạn nữ xinh đẹp kia đã làm những chuyện gì. – huyền tỏ thái độ ko hài lòng Nam chạy lại hỏi:
- Có chuyện gì sao? Hương cậu bị sao à?
- Cậu ấy chẹo chân nên tớ cõng cậu ấy về.- tôi trả lời Thấy vậy, Huyền bồi thêm câu:
- Có thật là chẹo chân hay lợi dụng tiếp cận. Nghe câu đó thì máu trong người Hương sôi sùng sục. Cậu ta quát lớn:
- Con nhỏ kia, tao làm gì mày mà mày vu khống cho tao thế hả? Mày biết cái quái gì mà nói hả? - Mắt tao thấy, tai tao nghe chẳng lẽ sai. – Huyền cx đáp lại. Hai người cứ ra sức chửi nhau mặc cho tôi và Nam cố sức cản. Thấy có vẻ họ ko hạ hoả được ngay Nam cầm tải lõi ngô kéo Huyền về trước. Khi ko còn thấy mặt nhau nữa thì hai cô ả mới chịu dừng. Tôi cõng Hương đến bên bờ sông. Chúng tôi ngồi lên bãi cỏ. Tôi ko muốn đưa Hương về vì thấy nhỏ còn giận sợ lúc gặp Huyền lại chửi nhau tiếp thì khổ. Hương cũng nhận ra điều đó:
- Cậu đưa tôi ra đây để ko gặp mặt con nhỏ kia hả?
- Tớ xin lỗi. Nhưng cậu hơi quá lời rồi.
- Cậu ko thấy cách nó nói chuyện hả? Thật ko thể chấp nhận được.
- Rồi, tớ thay mặt Huyền xin lỗi cậu.
- Tôi ko cần lời xin lỗi của cậu. Mà tất cả là cũng do cậu và nhỏ người yêu cậu ấy. Tôi chẳng biết nói gì vì sự thật quả đúng như thế. Hai chúng tôi chăngr nói thêm lời nào nữa. Sự yên lặng đến đáng sợ. Tôi có thể nghe rõ tiếng cót két của hàng tre, tiếng gió vù vù qua từng vườn cây hai bên bờ, dòng sông thì ầm ì chảy. Tôi đưa mắt nhìn sang Hương. Trông nhỏ cx thật đáng yêu. Khuôn mặt ko quá xinh đẹp như Hà nhưng với tôi nó còn đẹp hơn cả hình ánh hoàng hôn kia. Khắp chốn thôn quê này đang chìm vào bóng tối nhưng chỗ này- nơi hương ngồi - đang toả ra từng tia sáng rực rỡ xua đi sự u ám trong lòng tôi sau bao ngày. Phải chăng đây là mặt trời của tôi? Cảm giác lạ lắm, nó nhẹ nhàng và đơn giản, đơn giản đến nỗi tôi còn chẳng hiểu mình đang cảm thấy như nào. Tôi tự hỏi lòng mình, cảm giác xa lạ mà quen thuộc này sao bên Hà tôi chẳng thấy? Thực sự đâu mới là “yêu”? Đâu mới là người thực sự mang đến niềm vui, niềm hạnh phúc cho tôi. Dòng suy nghĩ cứ miên man ko dứt. Một cái lá tre nhẹ nhàng chạm nhẹ vào mái tóc của Hương đưa tôi về thực tại. Tiếng động nó gây ra “ lớn” quá hay là tôi nhìn Hương quá say đắm.
Tôi bảo Hương:
- Cx ko còn sớm nữa. Ta về thôi
- Ukm. – Hương trả lời mà vẫn ko nhìn tôi.
Hương cố đứng dậy. Tôi hiểu rằng nhỏ ko muốn chuyện tương tự xảy ra nên tôi chỉ đỡ Hương dậy và dắt nhỏ về. Bữa sinh nhật đáng ra rất vui mà giờ ko khí lại cẳng thẳng quá. Chẳng ở lại lâu, tôi lấy cớ là mệt rồi đi về sớm. Thật chẳng may là vừa ra đến cổng, Hoàng lại suất hiện.
Còn tiếp...