Note Thông báo: Từ ngày 25/05/2021 hệ thống ngừng hoạt động, mọi vấn đề hay thắc mắc trên đây sẽ không được giải quyết. Hãy truy cập Code Pro để được hỗ trợ!

Lời Tỏ Tình Chậm Trễ - Written By N.T.T - Chap 1 [Update 16-12-2017]

Loading...
Tôi vẫn nghe người ta nói rằng những năm tháng cấp 3 là những năm tháng đẹp đẽ nhất trong cuộc đời của mỗi con người và tôi đang tận hưởng những năm tháng ấy sao cho trọn vẹn nhất.
Nếu suốt một thời đi học mà bạn không “cảm nắng” một bạn nào đó thì tôi phải khẳng định là bạn đã đánh mất đi một thứ tình cảm tuyệt vời đấy. Tình yêu học trò lúc nào cx đẹp, cx ngây ngô và vô cùng trong sáng. Chính tôi, tôi cx đã cảm nhận được những rung cảm ấy qua một cuộc tình với bao trắc trở song lại cho tôi bao kỉ niệm về tuổi thanh xuân để tôi nhớ suốt cuộc đời.
Câu chuyện bắt đầu từ ngày tôi bước chân vào cổng trường cấp 3 mà tôi đã hằng mong ước. Hôm ấy, một ngày thu nắng vàng nhẹ nhàng soi qua từng kẽ lá của những ngày cuối hạ đầu thu tháng 8, Tôi chưa biết mình sẽ học lớp nào và các bạn lớp mình nên hồi hộp lắm. Đầu tiên, tôi đi một vòng tham quan một vòng ngôi trường mới. Ngôi trường này đẹp hơn tôi nghĩ. Nhà ba tầng sơn vàng ánh lên như ánh bình minh, tán cây xanh rợp bóng sân trường, đâu đó lại ríu rít tiếng chim. Rầm!!! Oái!!! ai đó đã đâm vào tôi. Tôi nhìn thì lại phía sau. “Ôi xinh quá!!”- Tôi bất ngờ thốt lên. Nhỏ nhìn xinh lắm!! Mái tóc dài duỗi thẳng đen bóng đầy nữ tính, làn da trắng hồng mịn màng làm nổi bật khuôn mặt trái xoan vô cùng đáng yêu. Nhỏ nhìn tôi một cái rồi cúi gằm mặt xuống như tránh ánh mắt đắm đuối của tôi. “ Mình xin lỗi đã va vào bạn” từ đôi môi chúm chím cười duyên dáng thốt lên lời xin lỗi mà sao như rót mật vào lòng. Tôi vẫn ngẩn ngơ: “ờ….ko..o..o có j” mặc dù nhỏ đã đi rồi. Lúc sau tôi tỉnh như người chết lâm sàn. Tìm một cái ghế đá nghỉ ngơi tôi mơ màng nghĩ về nhỏ khi nãy.
- Hey, Đông!!! Mày đến sớm thế!!
Tôi giật mình ngước lên thì ra là thằng Nam- thằng bạn thân ở cạnh nhà tôi.
- Tao đến sớm đâu. Có mà m đến muộn thì có. – tôi đáp
- Mày đến sớm tham quan trường chưa, biết bọn mình học lớp nào ko?
- T đi loanh quanh rồi, nhưng chưa thấy danh sách lớp ở đâu cả.
Thằng Nam đưa mắt nhìn xung quanh, lần đầu vào trường nên chắc nó muốn ghi lại nhiều nhất có thể vào đầu hình ảnh nơi học tập mới. Bốp!!! Nó vỗ một cái rất mạnh vào vai tôi dọng hấp tấp nói với tôi:
- Đông, mày thấy bạn kia không?
- Đâu bạn nào.- vừa đưa mắt theo tay Nam tôi đáp
- Bạn đi dày hồng tóc dài buộc dây buộc tóc màu vàng ấy, thấy chưa?
- Thấy rồi, nhưng bạn đó là ai đấy mày?
- Đó là Huyền, học cùng lớp ôn thi cấp ba với tao, người t thik ý mày.
- Vậy hả? Giờ t mới thấy mặt đấy.
Chưa kịp làm gì Nam kéo tay tôi lại phía Huyền. Sau màn chào hỏi Nam giới thiệu tôi cho người bạn mới. Nhưng sớm tôi bị cho ra rìa cuộc trò chuyện, cx đúng thôi vì Nam thik bạn ý nên đương nhiên là sẽ tận dụng cơ hội thân thiết oi. Bỗng có tiếng loa thông báo giõng giạc: “ đã có danh sách lớp ở bảng tin, học sinh lớp 10 xem danh sách và về phòng học lớp mình.” Thật trùng hợp là Huyền, Nam và tôi học chung một lớp. Đi cùng “ một đôi” làm tôi thấy mình cô đơn quá, bất giác đầu tôi lại loé lên hình ảnh nhỏ va vào mình làm tôi bật cười như một kẻ tự kỉ suốt đoạn đường lên lớp. Phòng học có 4 dãy bàn 2 người xếp ngay ngắn, nền đá hoa sạch sẽ và sáng loá. Tất cả đều làm tôi thấy vui sướng. Tôi với Nam chọn một bàn trống còn Huyền ngồi ngay trước mặt chúng tôi. Ngay khi vừa ngồi xuống, thằng Nam lại tiếp tục nch với Huyền mà quên đi sự tồn tại của tôi. Ánh mắt tôi tìm đến bầu trời ngoài cửa sổ còn tâm trí thì lơ lửng nơi tầng mây nào chính tôi cx ko rõ nữa. Tôi cứ mơ màng, mơ màng như trong cơn mê. “ Huyền, m bảo m đợi tao cùng lên lớp mà lại bảo tao lên lớp trước thế hả!!”- giọng nói ấy sao quen quá, quen ghê, tôi tò mò quay ra. Ôi!!! Bất ngờ chưa? Nhỏ đây mà, nhỏ va vào mình ban nãy đây mà, sao nhỏ lại ở đây. Huyền giới thiệu:
- Đây là Hà, bạn thân của tớ!!
- Chào bạn mình là Nam, người yêu của Huyền!! ( nhanh nhảu đáp ngay)
Huyền thấy thế thì đánh vào đầu thằng Nam một cái. Họ dễ thương thật, tôi bật cười giới thiệu bản thân:
- Tớ là Đông, bạn của Nam, rất vui được biết cậu.
- Rất vui được làm quen với các cậu!!- cô bé nở nụ cười duyên dáng đáp lại chúng tôi.
Hà ngồi xuống cạnh Huyền còn ánh mắt của tôi thì vẫn chưa rời khỏi nhỏ. Thằng Nam như nhận ra điều đó liền ghé tai tôi nói nhỏ:
- Hà xinh lắm phải ko mày?
- M nói…ói…nói linh tinh gì đấy. – tôi đáp ấp úng
- Mặt mày đỏ rồi kìa, ko phải ngại đâu, người ta xinh thế thì thằng nào chả thích. Tao thì tao cx thích ấy
- Mày có tin t bảo Huyền ko? -Tôi đe doạ
- Ấy ấy, anh em với nhau sao mày nỡ làm thế, nhưng tao nghe Huyền kể thì Hà vừa hiền lành học giỏi và đặc biệt chưa có gấu. Đúng mẫu người mày thích còn gì.
Tôi im lặng tỏ ra như ko nghe nó nói nhưng từng câu từng chữ nó nói lại làm tôi suy nghĩ. Rồi Nam cười đầy nham hiểm nói:
- Soái ca của chúng ta suốt những năm cấp hai bao em tán không đổ giờ cx phải gục ngã trước một mỹ nhân rồi.
Vẫn yên lặng tôi nhìn ra cửa sổ suy nghĩ mấy chuyện vẩn vơ để quên đi những lời thằng Nam nói. Thế rồi tôi vẫn chẳng quên được. Tất nhiên rồi vì thằng Nam cứ nhai đi nhai lại những từ ngữ đó suốt buổi làm tôi phát bực đi được. Đi về, tôi bỏ thằng Nam đi trước và khi được tầm gần 2km thì thấy một bạn nữ đang chật vật dắt chiếc xe đạp điện. Sao nhìn quen quá. Thì ra là Hà, tôi xuống xe hỏi:
- C bị hỏng xe ak.
- Ukm! Xe tớ bị thủng xăm rồi. C biết gần đây có quán sửa xe nào ko?
- Có, đằng trước thôi. C để tớ dắt xe cho.
Tôi dắt xe cho Hà còn Hà thì đi xe điện của tôi. Vừa đi tôi và Hà vừa nói chuyện:
- Nhà cậu xa trường không?
- Cũng không xa lắm!! Qua cánh đồng kia là đến rồi.
- Nhà cậu ở đâu vậy. Cuối đường này thôi.
- Nhà c gần trường nhỉ?
- Ukm!!............cx đến nơi rồi kìa.
- Kia rồi, may quá.
Hai đứa chạy nhanh đến quán sửa xe như lao đến đống vàng. Thế nhưng, quán đóng cửa làm bao hi vọng của chúng tôi vụt tắt. Tôi nhìn Hà, thấy vẻ thất vọng và lo lắng của Hà tôi cx thấy động lòng. Tôi bảo Hà:
- Nhà tớ cx gần đây cậu vào nhà tớ đi xong rồi tớ đưa cậu về.
- Như vậy có được không? -Hà nói vẻ ngại ngùng
- Không sao, đi thôi, từ đây về nhà cậu xa lắm ko dắt về được đâu.
Tôi cùng Hà lại tiếp tục dắt xe về nhà tôi. Hà có vẻ ngại nên cả đoạn đường chẳng nói câu gì.
- Nhà tớ đây rồi. Cậu vào đi.
- T cảm ơn cậu, cậu cho tớ gửi xe nhà cậu nhé. Tớ về đây.
Thấy vậy, tôi cầm tay Hà kéo vào nhà:
- Cậu cứ vào ngồi nghỉ đi xong tớ sẽ đưa cậu về.
Mặt Hà đỏ dần. Tôi lấy nước cho Hà rồi ngồi xuống cùng nhỏ. Tôi với Hà đều im lặng. Không khí trong nhà trở nên yên ắng đến lạ thường. Chỉ có ánh mắt ánh của hai người là rộn ràng và ấm áp bởi thứ gì đó lạ lùng. “Cạch…cạch” – tiếng cổng, mẹ tôi về rồi. Hà có vẻ lúng túng nên tôi nhanh tróng chấn an: “cậu ko phải lo lắng đâu”. Tôi chủ động chào mẹ và giới thiệu Hà cho mẹ cùng với lý do mà Hà ở đây. Tôi xin phép đưa Hà về còn Hà thì có vẻ rất căng thẳng: “ dạ…chào cô…con…con…về ạ”. Trên đường về tôi hỏi Hà:
- Cậu có vẻ rất căng thẳng khi gặp mẹ mình.
- Tất nhiên rồi, tớ sợ chết đi ấy.
Tôi bật cười chẳng biết vì tôi nhớ vẻ mặt lo lắng của Hà lúc đó sao mà dễ thương thế hay là đang hạnh phúc khi ở bên Hà. Bỗng có một anh bạn chạy xe song song chúng tôi nói lớn:
- Người này là ai vậy Hà?
- Cậu không cần phải biết đâu.- Hà nói một cách tức giận.
- Có phải người yêu cậu không? – cậu ta vừa nói vừa nhìn tôi với ánh mắt đầy căm ghét
- Phải hay không cũng không đến lượt cậu biết.
Nghe xong cậu ta đi phóng xe đi luôn. Từ lúc đó tôi thấy có cái gì đó không ổn nhưng chẳng biết là gì cả. Tối đến, sau khi đã sắm sửa để chuẩn bị cho ngày mai đi học, tôi cầm điện thoại chơi liên quân với mấy đứa bạn thì thông báo có tin nhắn đến. Là Hà, Hà nhờ tôi mai qua lai cô ấy tới trường. Đọc xong mà ruột gan rạo rực. Các bạn sẽ không thể hình dung tôi đã vui thế nào đâu. Ngay lúc ấy tôi đi ngủ sớm và đặt đồng hồ dậy sớm hơn mọi khi, cảm giác còn háo hức hơn là đi tham quan.
Sáng hôm sau, tôi dậy rất sớm chuẩn bị rất cẩn thận để chuẩn bị “ đi học”. Tôi đến lai Hà đi học như đã hứa. Tôi có cảm giác trái tim mình đang loạn nhịp và tôi chưa bao giờ thấy vui như như bây giờ. Từ ngày hôm đó trở đi tôi lại đợi Hà cùng đi học và cùng về. Đường về nhà tôi vốn chỉ dài khoảng 2km nhưng giờ tôi đều đi cùng Hà đoạn đường 3km mà sao vẫn ngắn thế. Còn trên lớp, mỗi lần nói chuyện với Hà tôi thấy sao thời gian trôi nhanh quá. Tôi và Hà theo thời gian đã trở nên thân thiết và có khi còn hơn thế.
Sau hai tháng kể từ ngày gặp gỡ ấy, sẽ không quá khi gọi Hà là người bạn tri kỉ của mình. Nhưng tôi nghĩ “ tri kỉ” là chưa đủ và điều đó làm tôi nhớ đến lời Nam nói. Tôi đã ngã gục trước Hà. Cuối cùng tôi đã quyết định tỏ tình với Hà. Hôm ấy là ngày 1/12, tôi đã chuẩn bị một hộp socola màu hồng rất bắt mắt. Sân bóng sau trường đã đc tôi buộc bóng bay đỏ thành hình trái tim để chờ Hà đến. Thế nhưng mọi sự đã không thành. Khi tôi vừa bước ra khỏi công trường để đến sân bóng. Cậu bạn gặp lúc đưa Hà về lúc trước bỗng xuất hiện.
- Mày là Đông. – cậu ta nói đầy giận dữ.
- Là tôi… cậu là ai
- T là người yêu Hà, nên m hãy để bạn ý yên.
- Vậy hả, nếu là người yêu Hà thì xin chào, tôi là bạn Hà.
Tôi nói như vậy nhưng lòng đầy thất vọng. Còn cậu ta gắt gỏng ns to:
- Mày định thế nào?
- Ha…là người yêu thì nên tin tưởng nhau, nếu không tin tưởng thì đừng yêu.
Cậu ta nhảy đến giơ tay đánh tôi. “ dừng lại” – Hà hớt hải chạy đến. Thấy vậy, cậu ta dừng lại, hạ giọng nói:
- Cậu đến rồi à?
- Tớ ko đến để cậu đánh bạn tớ à?
- Tớ có định làm j nó đâu, chỉ muốn làm quen thôi mà.
- Tớ quá hiểu cậu mà. Dừng lại và đi với tớ.
Tôi thất vọng lắm nằm dài ở sân bóng đến tối mịt mới về. Tôi lúc này như người mất hồn. Chẳng muốn làm gì, chỉ muốn nằm dài ra nhìn vào khoảng không vô tận. Đầu tôi cứ lập đi lập lại câu nói của cậu bạn kia “ tao là người yêu Hà…”. Tiếng điện thoại rung lên, Hà gọi điện.
- Alo, tớ nè.
- Cho tớ xl về việc ban nãy nhé
- Ko sao đâu nhưng tớ nghĩ cậu nên dữ khoảng cách.- tôi thốt ra mà tim đau nhói
- Vì sao vậy? Cậu ta hả? Cậu ta nói j với cậu.
- Không có gì cả, chỉ là tớ muốn vậy.
Tôi cúp máy ngay. Nhắm mắt lại mà lòng đau xót. Ngày hôm sau, ra khỏi cửa, tôi thấy Hà với cậu ta. Hai người họ đang nói gì vậy? Họ đi học cùng nhau ư? Họ là một cặp thật à? Bảo câu hỏi xuất hiện liên tiếp trong tôi. Thế rồi, ngày mai, ngày kia,… hai người họ vẫn đi với nhau. Tôi tuyệt vọng.
Một ngày, hai ngày, ba ngày,….một tuần, hai tuần,… 1 tháng rồi hai chúng tôi chẳng nói với nhau dù chỉ một lời. Chẳng biết Hà còn nhớ tôi ko? Lời tỏ tình chưa kịp nói có câu trả lời như thế nào? Với tôi, tim tôi vẫn nhói đau mỗi khi nghĩ đến Hà. Đến ngày thứ 37 kể từ ngày tôi và Hà ko còn nói chuyện, Huyền gọi riêng tôi ra và nói:
- Cậu sao thế?
- Tớ làm sao? – tôi ngơ ngác
- Cậu bỏ rơi Hà vậy là ý gì?
- Tớ chả có ý gì chỉ là tớ không muốn phá vỡ tình cảm của Hà với người yêu.
- Cậu bảo sao người yêu nào? Hà thích cậu, những lời nói của cậu đã làm Hà đau lắm ko? Tớ là bạn thân cx ko nỡ nhìn bạn mình thế.
- Hờ… tớ tiếp tục thì anh bạn kia có chịu để yên ko? Họ là bạn thân, là ny thì cần gì tớ
Huyền vả vào mặt tôi một cái rất đau:
- Với Hà cậu ta chẳng là gì cả. Nó chỉ là kẻ muốn chiếm đoạt tình cảm bằng vũ lực mà thôi. Chẳng lẽ cậu không giám trải qua khó khăn để ở bên người mình thích sao.
Tôi im lặng và quay đi. Huyền nói thêm: “ cậu nên học ở Nam nhiều điều”. Tôi thấy mình kém cỏi quá, so với thằng Nam quả thật chẳng bằng. Bất chấp bố mẹ cấm cản, nó vẫn thik Huyền. Cuối cùng, Huyền đã là người yêu nó còn tôi, tôi vẫn chẳng giám vượt qua khó khăn để đến với Hà. Tôi tự thấy mình kém cỏi quá, yếu đuối quá. Tôi bước đi, bước một cách vô thức. Tôi về lớp mà lòng đầy suy tư. Thấy Hà trong lớp, tôi cúi mặt ko giám nhìn vào mắt nhỏ. Ánh mắt nhỏ long lanh như sắp khóc đưa mắt dõi theo tôi như đang chờ đợi điều gì đấy. Hà biết không? Tớ muốn nói tớ thích cậu nhưng sao khó quá. Phải chăng người đó như Huyền nói, với cậu chẳng là gì? Nếu vậy tớ sẽ đến nắm bàn tay cậu thật chặt. Tôi như sắp khóc và tôi muốn khóc, khóc để nhẹ lòng. Suốt buổi, tôi chẳng thể làm gì. Đang thẫn thờ bước ra nhà xe thì Hà xuất hiện, nhỏ đứng trước mặt tôi. Tôi quay đường khác thì Hà lên tiếng:
- Cậu định tránh mặt tớ đến bao giờ?
Tôi lặng im mà lòng đau như ngàn lưỡi dao phi qua.
- Tớ nghe Huyền nói rồi. Tên đó thích tớ. Nhưng cậu ta chẳng là gì với tớ cả. Cậu đừng tin vào những điều mà cậu ta nói.- Hà nói tiếp
Tôi cố gắng nuốt nước mắt vào trong điềm tĩnh để nói:
- Tớ đã nhìn thấy cậu đi cùng bạn đó, ko phải một lần, hai lần mà là rất nhiều lần. Tớ xin lỗi. Tớ nghĩ tớ ko đủ sức để thích cậu.
Tôi quay đi, Hà nói trong những tiếng nấc:
- Cậu hãy chọn điều mang lại cho cậu hạnh phúc.
Tiếng nói ấy, con người ấy đã làm tôi phải rung động mà giờ đây chính chúng làm con tim này tan nát. Những thứ tôi nhìn thấy, tôi trông thấy phải chăng là sai? Nỗi buồn tràn ngập trong tôi. Về đến nhà tôi nằm trên giường, nhắm mắt ngủ một giấc để ko còn nhớ về những chuyện đau buồn kia nữa. Sáng hôm sau, tôi đi học nhưng ko đi thẳng đến trường mà vòng qua đoạn đường tôi và Hà đã cùng đi những ngày trước kia. Đi và đi, càng đi thì những kỉ niệm lại càng ùa về nhiều trong tôi,cảm giác vừa buồn mà lại vừa vui. Những kỉ niệm như chiếc cỗ máy thời gian đưa tôi về ngày tháng vui vẻ ngày xưa. Tôi đi và đi. Bỗng tôi thấy Hà. Hà đang đi với ai vậy? Lại là cậu ta!! Hai người họ đi bên nhau trò chuyện như vậy mà ns là không có gì à. Làm sao tôi tin được đây. Lòng tôi rối như tơ vò. Tôi phóng qua hai người họ đi thẳng đến trường. Đang lúc tức tối thì thằng Nam đến bá vai tôi khoe món quà mà Huyền tặng sinh nhật nó càng làm tôi điên tiết. Hất tay Nam tôi đi thẳng lên lớp. Những hình ảnh trên đường cứ chạy vòng quan trong đầu làm cho kẻ thất tình này phải phát dồ lên. Hà hớt hải chạy vào lớp:
- Cậu nghe tớ nói đi? – Hà cố giải thích
- Không có gì phải giải thích với tớ đâu- tôi cúi gằm mặt tỏ ý ko muốn nghe.
Hà quay lên không nói lời nào. Còn tôi thì tôi vẫn tức nên chẳng thèm để ý.
7h tối, tôi đang ăn cơm thì mẹ của Hà gọi. Hà chưa về ư? Cậu ấy ở đâu? Chưa bao giờ cậu ấy không về nhà như này. Tôi hớt hải chạy đi tìm. Thật không may lại gặp ngay cậu bạn đáng ghét hay đi cùng Hà, hắn chặn đường tôi.
- Đi đâu vậy bạn?
- Không phải việc cậu quan tâm
- Đi tìm ny mình hả? Mình đã gì rồi bạn quên à?
Tôi đứng lại và nói đầy tự tin:
- Người yêu m hả? Tao đã buông tay Hà một lần rồi nên sẽ chẳng có lần sau đâu.
Hắn nhảy đến đánh tôi. Tôi cx nhảy vào đánh hắn túi bụi. Nhưng với đứa con trai công tử như tôi làm sao đánh lại đứa côn đồ như nó. Nên tôi bị nó đánh tới tấp. Khi gần như không còn đủ sức đánh lại hắn thì một bác đến lôi chúng tôi ra. Tôi chạy thật nhanh đi tìm Hà. Hắn ta vẫn đuổi theo. Hà đang ở đâu? Tôi chạy mà chẳng biết mình nên đến đâu. Ko còn sức nữa tôi ngã quỵ bên lìa đường. Một quả bóng bay trái tim màu đỏ bay lên trước mặt. Đúng rồi!! Sân bóng!! Sân bóng!!! Nơi tớ lỡ hẹn với cậu. Bằng những sức lực cuối cùng tôi đến sân bóng còn cậu bạn kia thì cx đang cố sức bắt lấy tôi.
Đây rồi, tôi gọi lớn:
- Hà ơi, cậu ở đây phải không? Hà ơi
- Đông, là cậu phải không.
Nghe giọng nói ấy làm lòng tôi nhẹ lắm. Tôi nằm bệt xuống sân và thở hổn hển. Cả Hà và cậu bạn đều chạy đến bên tôi. Hà đỡ tôi dậy
- Cậu làm sao vậy? Ai đánh cậu hả? Hoàng… là cậu phải không?
Cậu ta cúi gằm mặt không nói lời nào.
- Cậu khóc đó hả? – tôi hỏi Hà
- Ukm!!! Vì cậu đó!!! Cậu biết cậu làm tớ buồn lắm biết ko hả!! – Hà vừa cười vừa nấc
Tôi rút trong túi ra cặp vòng đôi mà đã ko thể trao cho Hà hơn tháng trước và nói:
- Cậu hãy nắm tay tớ nhé!!! Tớ xin lỗi vì đã đưa tay ra hơi muộn.
Hà cười